Chờ cô Chu đi rồi, người trong khu người nhà nói chuyện càng không khách sáo.
“Còn chìa khoá xe đạp, xe đạp từ đâu ra?”
“Trợn tròn mắt nói dối.”
“Lần trước đ.â.m lốp bánh xe đạp của người khác, chính là bởi vì bản thân không có nên mới ghen ghét đỏ mắt……”
Bên tai Tô Thanh Thời tràn ngập tiếng quở trách.
Tô Thanh Thời dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, lướt qua từng gương mặt hoặc mập mạp, hoặc thon gầy, hoặc xấu xí, biểu cảm đều tràn đầy khắc nghiệt, như thể nếu không nhân cơ hội này mỉa mai vài câu sẽ là thiệt thòi lớn.
Lời nói của họ quá khó nghe, đầu óc cô ta ong ong.
Trong khu người nhà náo nhiệt vô cùng, chủ nhiệm Bạch mở cửa sổ liền cảm thấy không ổn, lập tức đến nhà bên cạnh tìm Lạc Thư Lan.
“Bà nói cái gì? Con gái của tôi lên làm giáo viên tiểu học quân khu?”
“Đây không phải trọng điểm, trong khu người nhà đang lộn xộn, chúng ta đi trước ——”
“Con gái tôi thành giáo viên thật sao?” Trên mặt Lạc Thư Lan lộ vẻ vui mừng.
Chủ nhiệm Bạch đều phải bị tức cười: “Đúng đúng đúng, Thiến Nhiên cùng Ninh Kiều đều thông qua phỏng vấn của trường học.”
“Hai người? Không phải nói chỉ chọn một sao?” Lạc Thư Lan vẫn mừng rỡ như cũ.
Chủ nhiệm Bạch:……
“Tôi đi gọi Tinh Mai.”
Lạc Thư Lan mừng rỡ mặt mày hớn hở, bước nhanh đến chỗ mọi người tụ tập.
Đảo mắt liền thấy phó doanh trưởng Đường.
Đường Hồng Cẩm đi xa nhà chuyến này, vừa đi chính là bảy tám ngày, khi trở về cực kỳ mệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-tieu-my-nhan-ngot-ngao-va-mem-mai-cua-dai-lao-song-tren-dao/2698855/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.