Thực ra Giang Quả Quả luôn nhạy bén, chỉ là trước đây còn nhỏ, tính tình kiêu ngạo, không muốn nể mặt người lớn trong khu người nhà, giờ cô bé đã là học sinh trung học, dưới sự chỉ dẫn của chị dâu nhỏ, cô bé dần học được cách để ý đến cảm xúc của người khác, trở nên rất khiêm tốn.
Khiêm tốn đến mức khi chủ nhiệm Bạch đến nhà gõ cửa, cô bé cũng không dám cười.
Mọi người đều buồn, cô bé không nên xát muối vào vết thương.
Chủ nhiệm Bạch nhìn dáng vẻ cúi đầu của Giang Quả Quả, tưởng rằng đứa trẻ này không nỡ rời chị dâu.
Nhưng khi đến gần, phát hiện cô bé đang nén cười, hỏi ra, cô bé cũng nói lời nói thật.
Chủ nhiệm Bạch: ...
Dù sao cũng hiểu chuyện hơn, coi như tiến bộ.
Chủ nhiệm Bạch: “Con tôi gọi điện từ thôn ủy, nói là cũng đỗ đại học rồi.”
Giang Quả Quả mới cười: “Dì Bạch, sao dì không nói sớm!”
Chủ nhiệm Bạch đến tìm Ninh Kiều để hỏi về việc điền nguyện vọng.
Hai người ngồi nói chuyện trong phòng sách một lúc lâu, trời đã tối, Ninh Kiều mới tiễn bà ta ra cửa.
Sau khi chủ nhiệm Bạch đi, Ninh Kiều bắt đầu thảo luận với Giang Hành về nguyện vọng của mình.
Nếu học ở Tây Thành, bọn họ có thể thường xuyên gặp nhau, không có vấn đề về thời gian và khoảng cách.
“Nhưng thực ra em mong muốn vào Đại học Kinh Thị hơn.” Giang Hành nói.
Ninh Kiều hơi sững sờ: “Sao anh biết?”
Năm Ninh Kiều mười chín tuổi, Giang Hành đã xin nghỉ phép để cùng cô về quê.
Ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-tieu-my-nhan-ngot-ngao-va-mem-mai-cua-dai-lao-song-tren-dao/2699079/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.