Trong khu vườn nhỏ bên ngoài tòa nhà dạy học, Diệp Gia cuối cùng cũng đợi được Tô Mễ. Cô ấy mặc áo phông cộc tay, quần short denim và đeo kính gọng lớn, mái tóc dài ngang vai xõa trước ngực. Diệp Gia nhanh chóng đứng dậy khỏi băng ghế, vẫy tay chào cô ấy từ xa.
Bước chân đang chạy nhanh của Tô Mễ dần dần chậm lại.
Hai chị em đã mấy tháng trời không nói một câu nào với nhau, đôi khi tình cờ gặp nhau trên đường, Tô Mễ cũng chỉ cúi đầu và vội vàng rời đi, không để ý đến Diệp Gia.
Thấy Diệp Gia đang đi về phía mình, Tô Mễ có chút mất tự nhiên mà nhìn mắt sang chỗ khác.
Diệp Gia nhìn hộp đựng bút trong tay cô ấy, thoải mái cao giọng hỏi: “Em phải đi thi hả?”
“Ừm.” Tô Mễ ngại ngùng gật đầu.
“Vậy...chị đợi em thi xong nhé.” Diệp Gia nhìn đồng hồ: “2 tiếng?”
Tô Mễ tiếp tục gật đầu.
“Em vào thi đi! Chị ở đây chờ em, thi xong nhớ đến tìm chị nha!” Diệp Gia nói xong liền ngồi xuống băng ghế lại.
Tô Mễ bước nhanh cước bộ đi về phía trước, đi chưa được bao lâu thì lại quay đầu nhìn Diệp Gia, ngập ngừng một chút, nhưng vẫn ủ rũ nói: “Chị ơi, chị tới quán trà sữa phía trước đợi em đi, ở đây...muỗi nhiều lắm.”
Sự quan tâm bất thình lình khiến lòng Diệp Gia dâng lên một nỗi vui sướиɠ.
“Em hãy thi cho thật tốt, đừng lo lắng về chị.” Diệp Gia giơ tay về phía cô ấy, ý bảo cô ấy nhanh đi đi.
Tô Mễ gật đầu rồi chạy lon ton về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-dang-tiec-em-phai-chiu-trach-nhiem-ve-anh/1089192/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.