Từ khi rời khỏi Đằng Long cốc, Ứng Thiên Tà một mực truy đuổi theo tung tích của đệ đệ Ứng Thiên Cừu, hai người họ kẻ đuổi người chạy tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng ở trong khe núi hẹp này, Ứng Thiên Tà bắt kịp đệ đệ của mình. Lúc này đây, Ứng Thiên Cừu cơ thể huyết nhục đã bị hủy, nguyên thần bám vào trên thanh kiếm ngắn, khí tức hơi yếu ớt, ảo hóa thành một hình bóng nhàn nhạt chăm chú nhìn Ứng Thiên Tà.
Quan sát tình hình của em mình, Ứng Thiên Tà vẻ mặt quái dị, khẽ than:
- Theo ta quay về, ta xin sư phụ thi ân bỏ qua phép tắc.
Ứng Thiên Cừu giận dữ cười đáp:
- Quay về? Ngươi cho ta là ngu si sao? Nếu ta đã đến bước này rồi thì sẽ không quay lại. Nếu ngươi không niệm đến tình thân gia đình thì đừng ngại ra tay, nếu như còn nhớ đến tình xưa, thế thì đừng giữ ta ở đây nữa.
Ứng Thiên Tà vẻ mặt thất vọng, cất tiếng hỏi:
- Ngươi quả thật đã sai còn muốn sai thêm, cứ mãi đi xuống vậy sao?
Ứng Thiên Cừu cười tà dị đáp:
- Ta và ngươi là song sinh, tính cách của ta thế nào ngươi còn không hiểu sao?
Ứng Thiên Tà khổ sở bật cười, sau đó bỏ đi sự thất vọng, lạnh lùng đáp:
- Nếu như ngươi đến chết cũng không đổi tính, chớ trách ta ra tay vô tình.
Tay phải vung lên, làn kiếm như mưa thành vầng mây đỏ rực bao trùm cả trời đất.
Ứng Thiên Cừu ánh mắt nặng nề, hừ giọng nói:
- Huyết Hồn kiếm quyết, xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-gioi-hau-truyen/2575819/chuong-575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.