Đột nhiên, Tân Nguyệt ngửng đầu lên nhìn trời, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần toát một chút u oán, miệng than khẽ:
- Mọi người cẩn thận, đường chúng ta đi còn chưa kết thúc.
Lời nói bất ngờ khiến mọi người chấn động. Sáu người Dao Quang lập tức biến sắc, nhanh chóng quay đầu lại nhìn quanh, trong mắt ẩn chứa cừu hận vô cùng vô tận. Rõ ràng, đối với mọi người, địch nhân lúc này là đáng hận nhất, nhưng không biết đó là người nào.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện, ba bóng sáng từ xa đến gần, xuất hiện trước Tân Nguyệt vài trượng. Định thần liếc qua, Tân Nguyệt khẽ biến sắc mặt, trong người đến có hai người quen cũ, chính là Thiên Tàm lão tổ và Thải Điệp tiên tử, điều này làm sao không khiến cho Tân Nguyệt phải biến sắc. Còn về một người khác, toàn thân người này bao trùm trong sương đen, khí tức tà mị mà cổ quái.
Trên mặt đất, mấy người Dao Quang vừa thấy Thiên Tàm lão tổ thì mặt cũng biến hẳn, ai cũng không ngờ được vào lúc quan trọng cuối cùng này, Thiên Tàm lão tổ lại đột nhiên xuất hiện lần nữa.
Quét mắt một vòng quanh mặt đất, Thiên Tàm lão tổ hận thù nói:
- Té ra là như vậy, ta không cho phép các ngươi được như ý nguyện!
Tân Nguyệt hờ hững đáp:
- Trở về chốn cũ, ngươi không sợ giẫm vào vết xe đổ sao.
Thiên Tàm lão tổ cười gằn nói:
- Ngươi hiện nay đã sớm mỏi mệt không chịu đựng nổi, cách cái chết cũng không còn xa lắm, ngươi cho ta không biết gì cả sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-gioi-hau-truyen/2575897/chuong-645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.