Đêm, yên lặng không tiếng động, tràn đầy mùi vị cái chết. Ở giữa khe núi, người tộc Bác Phụ giữ nghiêm trận địa sẵn sàng chờ đợi, quan sát tình hình chung quanh. Diễm Xích Mã mang theo Hắc Vân Điêu cảnh giác đứng sau lưng của Xích Viêm, đôi mắt rực lửa không ngừng nhìn quanh, thể hiện nóng nảy trong lòng. Hắc Vân Điêu có phần phiền não, bông hoa nhỏ màu đen trên đầu chầm chậm chuyển động, dường như đang tìm kiếm phương hướng chạy trốn. Xích Viêm vẻ mặt phức tạp, một mình đứng trước trận tiền, yên lặng nhìn về phía xa xăm hệt như một bức tượng đá.
Gió, thổi lên vù vù, quanh quẩn tứ phương.
Ở giữa khe núi, ánh sáng chuyển động màu đỏ nhạt từ trên người của tộc Bác Phụ tản ra, hình thành một kết giới khổng lồ bao trùm khắp mọi người. Đột nhiên, trong màn đêm lóe lên một luồng sáng, một luồng khí tức tà mị mà quỷ dị rẻ không xông đến, xuất hiện trên không trung của khe núi. Ngửng đầu nhìn lên, Xích Viêm vẻ mặt toát ra một chút lo lắng, đối với sự xuất hiện của người mới đến, y dường như cảm nhận một chút thê lương. Cũng đúng lúc đó, Diễm Xích Mã và người tộc Bác Phụ ào ào ngẩng đầu nhìn lên muốn nhìn cho rõ người đến là ai, lại bị tiếng quát không cho của Xích Viêm.
- Không được ngẩng đầu.
Thời khắc đó, Xích Hà và Xích Vân tâm thần chấn động, kịp thời dừng lại, Xích Kim và Xích Quang lại thuận thế ngửng đầu lên, khi nghe tiếng quát dừng lại của Xích Viêm thì đã nhìn rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-gioi-hau-truyen/2575910/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.