Lơ lửng giữa không trung đón gió, Tân Nguyệt nhìn về phương hướng của Thiên Nữ phong, trong lòng hiện lên hình ảnh của Thiên Lân. Vũ Điệp bên cạnh không nói gì cả, nàng hiểu rõ ý nghĩ trong lòng của Tân Nguyệt, bản thân không phải cũng muốn nghĩ đến Thiên Lân sao? Nhưng nỗi nhớ nhung này chỉ có thể giấy mãi trong lòng, không thể nói với người khác, bởi vì nàng hoàn toàn không phải là Tân Nguyệt, không phải là Lâm Y Tuyết, quan hệ giữa nàng và Thiên Lân là phức tạp khó mà nói được.
Đưa mắt nhìn quanh, Vũ Điệp liếc qua mọi người. Phỉ Vân và Tuyết Hồ đang đi bộ trong tuyết, Tiết Phong, Tuyết Nhân một mình một chỗ, Giang Thanh Tuyết và Lâm y Tuyết lại cùng chơi đùa rất vui vẻ. Trong gió tuyết, mỗi người có cách giải quyết cô đơn của mình, dùng phương thức của bản thân mình, hoặc là nhớ lại quá khứ, hoặc là tôn trọng những hồi ức trước kia. Vũ Điệp có phần ưu tư, từ nhỏ tính cách nàng đã hướng nội, hiện nay bị tình vây khốn, lại thêm Phương Mộng Như bỏ đi, chắc chắn là đả kích cả hai phía khiến nàng chìm đắm trong không khí ưu buồn.
Tân Nguyệt phát hiện được sự yên lặng của Vũ Điệp, khẽ cất tiếng hỏi:
- Muội đang nhớ Thiên Lân?
Vũ Điệp khẽ chấn động, ngửng đầu nhìn Tân Nguyệt, u oán đáp:
- Còn có cả Thiện Từ.
Tân Nguyệt nghe vậy thở dài, muốn an ủi Vũ Điệp vài câu lại không biết phải nói như thế nào. Từ câu trả lời của Vũ Điệp, nàng cũng có thể hiểu được Vũ Điệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-gioi-hau-truyen/2575942/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.