Hắc ám phảng phất mọi nơi, từng trận âm phong mang theo hàn khí vô biên tràn đến xâm thực vào ý thức của Lục Vân. Chầm chậm tỉnh lại sau cơn mê, chàng cảm thấy ý thức như đang dần biến mất. Một cảm giác bi thương xuất hiện trong sâu thẳm tâm hồn. Nơi màn đêm chốn hồn phi phách tán này, sâu trong tâm trí chàng tựa hồ như bị che phủ bởi một làn sương mờ đầy hư ảo, không thể gợi lại ký ức của những ngày đã qua. Cất cái nhìn mơ hồ về bốn phía, một cảm giác hối tiếc bất giác lưu dấu trong tim, tuyệt đối không thể xóa nhòa.
Khẽ thở dài biểu hiện sự vô lực, chàng lặng lẽ nhìn về phía xa. Là ai, ai quan tâm đến nơi hắc ám này, là ai đang cay đắng khóc thầm? Là ai đang kêu gọi, ai đang từng lần hồi tưởng? Nhạt nhoà, ý thức chàng nhẹ bỗng tựa như muốn phiêu du cùng những cơn gió. Ẩn ước trong không gian, một thanh âm từ nơi xa xôi vang đến mang những nét quen thuộc, nhưng lại rất mơ hồ. Là ai đang van vỉ chàng quay trở lại, là ai đang khóc lên những lời bi thống, là ai đang âm thầm thở dài đau buồn, là ai lệ lưu trong gió?
Tất cả đều bị che phủ trong màn đêm rồi hóa thành những cơn gió nhẹ nhàng thổi. Hắc ám bao phủ ý thức chàng thêm một lần nữa giống như muốn dẫn dắt chàng tới sự giải thoát. Trong trạng thái hôn mê, một thanh âm lại vang lên đầy nghi vấn, như khiến chàng cảm thấy bồi hồi. Ký ức đã qua thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-gioi-truyen-thuyet/422432/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.