Quần áo hai đều ướt đẫm, kèm theo gió đêm, cả người đều ớn lạnh, lúc này chỉ có hơi thở là ấm áp, ở quá gần, hơi thở đan xen vào nhau.
Chỉ là ấm áp lại tăng sự ái muội, Chu Dương vô pháp khống chế mà dừng mắt trên môi đỏ mọng của cô, cảm giác đầu lưỡi mỹ diệu kia quấn quanh làm anh không cách nào quên được.
Mưa to ầm ầm vẫn còn tiếp tục, anh cúi đầu xuống, môi mỏng lại tìm kiếm môi cô.
Tô Hảo đột nhiên quay đầu.
Môi mỏng dừng trên má cô, ngọn tóc trên người cô truyền đến mùi hương, mu bàn tay Chu Dương gân xanh bốc lên, đầu ngón tay thon dài lạnh cả người, dùng sức, nhắm mắt lại.
Cuối cùng buông Tô Hảo ra, thấp giọng nói: “Tôi đưa em về.”
Nói xong, anh xoay người vào màn mưa, khom lưng nhặt ô bị gió thổi lay động lung tung, sau đó giơ ô lên, nhìn cô.
Tô Hảo vén sợi tóc ở khóe môi, bàn tay kia bắt lấy quần áo xả về phía trước, không để quần áo dính sát người, tầm mắt đối diện cùng nam nhân.
Vài giây sau, cô dời mắt đi.
Thập phần bình tĩnh, thanh âm thực nhẹ: “Tôi gọi xe.”
Chu Dương không lên tiếng, cầm ô híp mắt nhìn cô.
Tô Hảo lấy di động, nhìn thoáng qua.
Bởi vì quãng đường quá ngắn, hơn nữa lại là ngày mưa nên đơn đặt hàng bị hủy.
Giữa mày Tô Hảo ninh lại.
“Như thế nào? Đơn đặt hàng bị hủy?” Giọng nam nhân rất thấp, mang theo mấy phần hài hước.
Tô Hảo giương mắt.
Chu Dương: “Đều như vậy rồi, em còn sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-hon/1011908/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.