Nhuế Vĩ cho rằng, mang cái tâm đố kỵ là vậy mà lưu lại được ba năm, không việc gì xảy ra, con người đó cũng còn lương tri, không đến nỗi quá hèn như chàng suy tưởng. Có lẽ trong khoảng thời gian đó, người sư đệ hết đố kỵ, và dẹp bỏ mọi tà niệm!
Dược Vương Gia tiếp :
- Được sư huynh, sư tẩu đối xử đẹp, người sư đệ cảm kích vô cùng. Nhất là cảm tình chân chánh của sư tẩu dành cho, càng làm người sư đệ thêm xúc động.
Y là con người xấu xí, gặp nữ nhân nào y cũng chỉ tiếp nhận sự lạnh nhạt, giờ đây được bậc thiên tiên hết lòng chiếu cố, thì còn gì làm cho y cảm kích hơn? Sư tẩu không hề hiềm tỵ, đối đãi với y như đối đãi một đồng bào thân đệ. Cho nên, y an lòng ở lại đó, hưởng thụ giàu sang và cảm tình. Trong thời gian đó, y phát tâm cầu tiến, nghiên cứu y thuật duyệt lại sở học được sư phó thọ truyền. Nhờ thế, y phát hiện ra được nhiều cái hay, cái lạ. Đến năm thứ tư...
Dược Vương Gia dừng câu chuyện. Vẻ thống khổ hiện lên gương mặt lão.
Rồi đột nhiên, lão Vương Gia tay tự tát vào mặt mình mấy lượt.
Nhuế Vĩ muốn ngăn chặn, song không làm sao kịp. Chàng gọi to :
- Tiền bối! Tiền bối!
Chàng thở dài, tiếp :
- Tiền bối làm khổ lấy mình...
Dược Vương Gia dừng tay rồi, thuật tiếp câu chuyện :
- Năm thứ tư, là năm sự sanh. Vị sư huynh có việc, xuất ngoại viễn du. Ở nhà, người sư tẩu bỗng dưng thọ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-lao-kiem/1569011/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.