Lâm Yến đứng yên, tự giới thiệu một cách ngắn gọn: “Chào mọi người, tôi là Lâm Yến.”
Hoàng Dĩnh ôn hòa nói: “Mời ngồi, cậu có muốn uống nước không?”
Lâm Yến: “Cảm ơn, không cần.”
Lâm Yến đến trước thả rương hành lý, đặt cùng chỗ với những người khác ở một góc phòng khách.
Sau khi mọi người đến đông đủ, mới có thể bắt đầu phân phòng, hiện tại bọn họ còn cần chờ đợi một vị khách mời cuối cùng đến.
Trên tay anh xách theo túi đen lại trở thành thứ kéo chân sau, Lâm Yến vốn tính toán đặt ở trên rương hành lý, lại nghe thấy Tề Văn mở miệng: “Lâm lão sư cầm cái gì trên tay vậy?”
Lâm Yến lời ít mà ý nhiều: “Lễ vật.”
Tề Văn ánh mắt sáng lên: “Là tặng cho tôi…… Chúng tôi sao?”
Lâm Yến mới phát hiện lời cậu ta nói hơi kỳ quái.
Vốn dĩ cậu không muốn vậy, nhưng cậu thấy Tề Văn chờ mong mà nhìn mình, dường như rất muốn.
Lời Dương Thụ nói ở vang lên bên tai: Tiền tổng bảo cậu chăm sóc Tề Văn.
Lâm Yến: “Cho cậu.”
Hai quyển sách mà thôi, muốn thì cho cậu ta, vậy cũng coi như là từng chăm sóc.
Ba người còn lại ghé mắt, nhưng chưa nói cái gì, chỉ là ngồi đối diện nở nụ cười gian giống như hiểu rõ.
Sau khi hỏi ra công ty của Tề Văn, lại nhìn Lâm Yến ở đây, bọn họ còn có cái gì không rõ?
Cho nên cũng không có ý muốn tranh với Tề Văn.
Sau khi Tề Văn nhận được “Lễ vật”, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tôi có thể mở ra sao?”
Lâm Yến:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-su-ket-hon-khong-lua-dau/2757144/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.