Đoán được tâm trạng Lâm Yến đang không tốt nên anh thôi chọc tức cậu, ôm cái cốc chậm rãi uống tiếp.
Lâm Yến rút tay, cách xa ra khỏi Lục Tẫn, quay đầu hỏi nhân viên cửa hàng: “Có thể đi được chưa.”
Nhân viên cửa hàng muốn nói không được, nhưng Lâm Yến xác thực là đã uống rồi.
Thế nhưng nếu như nói được, thì lại có chút qua loa.
Em gái nhân viên đối diện với ánh mắt đầy áp lực của Lâm Yến, thân thể hơi cứng đờ, nhanh chóng lấy ra vật phẩm nhiệm vụ đưa cho cậu: “Đi đường cẩn thận ạ.”
Vật phẩm cậu nhận được là một cái cốc cà phê tinh xảo.
Lâm Yến móc tay cầm cốc, hỏi Lục Tẫn: “Của anh cũng là cái cốc à?”
Lục Tẫn hoàn toàn quên mất mình vừa nói gì: “Hả? Tôi không biết.”
Lâm Yến cảm thấy huyết áp hơi tăng: “Mới nãy không phải anh bảo là qua bên đây xem……” Người có duyên.
Lục Tẫn nghĩ nghĩ, quả thật là có chuyện này: “Ô, cậu tin hả?”
【 Cười chết tôi mất, Lâm Yến: Anh em, lên. 】
【 Sao tui cảm thấy cứ đứng gần Lục Tẫn phút là Lâm Yến cứ như quả bom chờ phát nổ thế hhhhhh 】
【 Lời này phải hỏi Lục Tẫn, tại sao lại thiếu đánh như vậy? 】
【 Muốn lịch sự nhấp ngụm cà phê thôi cũng khó quá đi. 】
【 Sao tưởng fans chân chính bảo Lục Tẫn mắc bệnh sạch sẽ mà, nghe cổ nói đồ người khác dùng qua ổng nhất định sẽ không chạm vào……】
Lâm Yến đi rất nhanh.
Lục Tẫn gọi với từ phía sau: “Này! Cậu không muốn biết vật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-su-ket-hon-khong-lua-dau/2757148/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.