Chu Kì Nghiêu không hề nghĩ rằng hắn đem long châu trả lại cho ngốc tử này sẽ xảy ra chuyện như vậy, ban đầu hắn nghĩ rằng trả lại long châu cho ngốc tử này, ngốc tử này sẽ tốt lên, dù sao cũng có long châu bảo vệ.
Nhưng hắn làm sao nghĩ tới, nuốt một viên long châu xuống, ngốc tử này liền trực tiếp biến thành tiểu ngân long, nhìn vật nhỏ này còn đang gào khóc, Chu Kì Nghiêu đau đầu xoa xoa lông mày, chờ sau khi buông tay ra, nhìn Long Bạch Bạch đã bình tĩnh lại, còn có thể làm sao bây giờ? Long châu là hắn đút, chỉ có thể kiên trì dỗ.
Long Bạch Bạch sợ hãi thật, tay chân hắn đang tốt đột nhiên không còn, giờ phút này người tốt cũng ngây ra, không chỉ có như thế, ngay cả căn phòng cũng lớn hơn.
Long Bạch Bạch vươn móng vuốt nhỏ của mình ra muốn ôm Chu Kì Nghiêu, chỉ là móng vuốt hắn quá ngắn, chỉ có thể câu vào vạt áo ướt sũng của Chu Kì Nghiêu, tuy nhiên cũng cho hắn một chút an ủi, nhưng mà khi móng vuốt đặt trên vạt áo người tốt, hắn im lặng nhìn một lúc, hắn sao lại cảm thấy không quá thích hợp?
Hắn lại nghiêng đầu qua một lần nữa: “người tốt, con cá này có phải là có gì sai sai không? Nó sao lại có móng vuốt chứ?” hắn ăn cá đều không có móng vuốt mà?
Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch còn đang treo trên quần áo hắn, tim liền mềm nhũn, đặt người vào trong lòng bàn tay, cả người đều ướt sũng, nếu cứ mặc kệ ngốc tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-su-khong-the-an-duoi-sao/2033499/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.