Chu Kì Nghiêu bị bộ dáng giận mà không dám nói của Long Bạch Bạch làm vui vẻ, xem ra cũng không phải là thật sự ngu ngốc, ít nhất vẫn có thể nghe hiểu, chẳng qua đối với một số chuyện thì không hiểu như người bình thường, cần phải từ từ dạy. sợ là đầu óc so với hắn lúc còn ngốc cũng không khác nhau mấy, không phải trời sinh, mà là sau này mới bị.
Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch hơi hoảng hốt, năm đó người nọ nhìn thấy hắn ngu dại thì cảm thấy như thế nào? Có phải giống như mình giờ phút này cũng muốn giơ tay dạy từng bước cho một người ngốc nghếch đơn thuần để người ta có thể khôi phục như lúc ban đầu?
Chu Kì Nghiêu đột nhiên hiểu được mình vì sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho ngốc tử bên cạnh này như vậy.
Ngoại trừ khuôn mặt này, hắn cũng muốn thử nghiệm cảm giác năm đó khi người nọ có phải giống như hắn bây giờ đang đối mặt với ngốc tử này, hắn muốn biết được…. lúc trước đối phương có tâm tình như thế nào, cho dù là chỉ có một chút, hay là vì cảm xúc khác.
Bởi vì không biết, bởi vì sẽ không còn được gặp lại, mới càng muốn biết.
Long Bạch Bạch không biết tâm tư của Chu Kì Nghiêu, chờ thức ăn lại được bưng lên lần nữa, hắn vừa ăn vừa len lén nhìn Chu Kì Nghiêu, lần này người tốt nói thiệt nhiều quy củ, nhưng không ngăn được tốc độ tay của hắn, lỗ tai nghe thì vẫn nghe nhưng tay thì vẫn vận động hết mình, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-su-khong-the-an-duoi-sao/2033558/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.