Tin nhắn của Kỷ Nghiên bật lên.
[Hôm nay cậu đi buổi đấu giá du thuyền à?]
Tang Ninh chớp mắt, từ từ gõ chữ: Sao cậu biết được…
Phía đối diện ngay lập tức xuất hiện mấy tin nhắn.
[Tớ nghe Cố Tinh Thần nói mà]
[Nếu biết cậu đi thì tớ cũng đi rồi, sao cậu không nói cho tớ biết?!]
[Nghe nói cậu còn làm khó Lâm Thư Nhan nữa, dũng cảm quá! Quả đúng là bạn tớ!]
[Tớ vừa gặp cô ta, mặt cô ta tối sầm lại, ha ha ha]
[Ê, sao cậu không nói gì vậy?]
Tang Ninh: …
Cô lại từ từ xóa đi những gì vừa gõ, rồi lại gõ chữ: Hạ tổng nhờ tớ giúp giám định cổ vật, tớ quên không nói với cậu…
[Ê, tớ đi nhảy disco rồi, không nói nữa, bye bye]
Tang Ninh: …
Tang Ninh lại từ từ xóa đi những gì vừa gõ, rồi lại gõ một chữ.
[Được]
Phía đối diện lập tức trả lời: [Cậu có đang phớt lờ tớ không?]
Tang Ninh: …
Tang Ninh tiếp tục gõ chữ: Tớ gõ chữ hơi…
[Được rồi tớ biết cậu gõ chữ chậm, gõ cả nửa ngày cũng không biết gõ gì]
[Tớ thật sự đi nhảy disco rồi, lần sau gọi cậu đi cùng, bye bye]
Tang Ninh: …
Tang Ninh siết chặt ngón tay trên điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn căng cứng, chỉ biết tức giận vô ích.
Ngày hôm sau vẫn là cuối tuần, Tang Ninh ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, dậy lúc 10 giờ.
Chân trần bước trên tấm thảm lông mềm mại, kéo cửa kính ban công nhỏ, ánh nắng chiếu lên mặt, hít một hơi không khí trong lành, khóe miệng nở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-thien-kim-la-lao-to-tong-thoi-phong-kien/2732928/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.