Đình viện nhã nhặn xinh xắn, vài cây chuối tây di chuyển từ phía Nam tới đung đưa theo gió, cảnh xuân tươi đẹp lộ ra nửa cánh cửa sổ buông rèm, một người con gái ăn vận đã có chồng ngồi bên cửa sổ, cúi đầu chăm chú xe chỉ luồn kim. Một đứa hầu gái búi tóc hai bên bê khay trà lại gần, nhỏ nhẹ: “Mợ Tư nghỉ ngơi một chút đi, trưa rồi, để con xoa cổ cho ngài.”
Thiếu phụ ngẩng đầu, cười nói: “Được.” Đặt xuống khung thêu, cầm trà thổi nhẹ.
Đứa hầu gái xoa bóp vai cổ thiếu phụ, lầu bầu: “…Hõm vai cứng như gỗ thế này này, ngài không yêu quý bản thân gì cả, cậu Tư nhìn thấy lại thương, kiểu gì cũng hằn học với bọn con.”
Thiếu phụ mỉm cười ngại ngùng, không hề trả lời.
Nàng yêu thích việc may vá từ bé, giỏi thêu thùa, từ khi vào cửa, thường hay làm ít trang sức quần áo cho chị dâu và cháu gái, còn cả cụ bà và mẹ chồng ở xa nữa, rất hay được khen ngợi.
Chồng mấy lần kêu nàng làm ít đi, nàng chỉ e thẹn cười, có lần nàng chợt hỏi: “Chàng có biết khuê danh của em không?” Chồng vốn tuấn tú, hiền lành lương thiện, song tự dưng đùa dai: “Tôi biết, gọi là chuột con.” Nàng giả vờ giận dỗi, chồng bị đánh yêu bật cười ha hả mới nói: “Được rồi được rồi, tiểu sinh không dám nữa… Ừm, tôi nghe mẹ vợ gọi em là Nhị Nha.”
Nàng ngượng ngùng: “Đó là tên ở nhà, còn khuê danh chính thức của em là Tú Xảo.” Nàng duỗi đầu ngón tay từ tốn vẽ ra hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-u-that-u-phai-la-hong-phai-xanh-tham/1049691/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.