Dùng cơm trưa xong, Minh Lan ngồi trên kiệu mềm tuần tra phủ hầu một vòng.
Mùa xuân vốn là lúc vạn vật sum suê nảy nở, trong đình viện, khóm hoa vốn rực rỡ như gấm vóc chỉ qua một đêm bỗng thưa thớt, đa phần bị những bước chân chạy thục mạng chà đạp thành bùn giữa đêm đen. Nền đá xanh bóng trơn nhẵn dù được tẩy rửa nhiều lần, nhưng vẫn loáng thoáng thấy vài vệt máu đỏ sậm. Khấu Hương uyển nổi bần bật, trong ngoài phòng chết vài người, mấy đứa hầu gái nhát gan không dám bước vào, Minh Lan không đành lòng ép buộc, bụng nghĩ có khi chuyển Dung nhi sang ở chỗ khác, nơi này vốn dĩ hơi hẻo lánh.
Nơi thảm thiết nhất vẫn ở chỗ khác.
Cổng sơn son dày nửa thước chậm rãi mở ra, tiếng kim loại rền rĩ ghê người, từ trên bậc thềm đá xanh trông xuống dưới, ngoài cửa loang lổ vết máu, dầu dính vào da người đóng thành khối cháy đen, dù xác chết và tàn chi đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn còn những vệt tím sậm tanh hôi ghê rợn.
Trên đất la liệt thân cây to bằng miệng chén, chẳng biết đám cướp bổ từ nhà nào ra, những chiếc đinh to trên cửa đồng rụng hơn nửa, ngổn ngang khắp nơi, quản sự Lưu gác cổng còn lẩm bẩm “may mà năm đó không mạ vàng hết, nấu chảy ra vẫn còn dùng được”…
Minh Lan muốn cười mà chẳng cười nổi.
Trở lại Gia Hi cư, buồn bã tựa trên tấm đệm mềm, xuất thần ngắm chân trời dần dần ngả vàng.
Trước giờ cơm tối, cậu cả Đồ trở về từ bên goài,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/that-u-that-u-phai-la-hong-phai-xanh-tham/1049696/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.