Lý Hào Kiệt liếc mắt nhìn tôi một cái, mặt không biểu cảm nói: "Tôi có thể trùng tu nơi này thì đương nhiên cũng có thể phá huỷ nó, tất cả đều do cô quyết định."
Tôi sững sờ.
Lúc này điện thoại reo lên.
Tôi cúi đầu nhìn thấy trên màn hình hiển thị ba chữ Lương Khanh Vũ.
Nhìn giờ, bây giờ đã là trưa rồi, bình thường vào lúc này, nếu anh ấy có ở công ty thì sẽ gọi tôi đi ăn trưa.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, nghĩ đến cô nhi viện ban nãy, nhất thời không biết phải nhận cuộc điện thoại này như thế nào, đành để điện thoại ở chế độ im lặng.
Lý Hào Kiệt không nói gì.
Đến điện thoại không kêu nữa, tôi mới hỏi: "Anh muốn làm cái gì?"
"Không làm gì, chỉ là ông nội nhớ cô." Lý Hào Kiệt lạnh lùng nói.
Lời của anh ta, tôi căn bản không tin, tôi vặn lại: "Không thể nào! Lẽ nào anh không nói với ông nội anh, do tôi hại chết người tên Tống Duyên Minh, muốn đuổi tôi đi?"
Lý Hào Kiệt yêu Tống Duyên Minh như vậy, lại xác định là tôi hại chị ta.
Cơ hội tốt như vậy, sao có thể không nắm bắt chứ?
Tôi không tin!
Nhưng Lý Hào Kiệt nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi nói: "Điều ông nội biết là cô ra nước ngoài học thêm, mấy mới về được mấy hôm, cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chi-gai-lay-nguoi-toi-yeu-tham/1518291/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.