Lý Hào Kiệt cứ đứng như vậy, Phan Ngọc lại ở bên kia điên loạn la to: “Duyên Minh nhà tao vì mày mà bây giờ đã mất con, bị làm nhục, còn ồn ào đến mức trên mạng đều biết! Mày không được quên đi như thế!”
Lý Hào Kiệt không nói lời nào.
Anh nhìn Phan Ngọc, rồi lại nhìn Tống Duyên Minh ở phía xa một chút.
Tay Tống Duyên Minh vẫn nắm rào chắn như cũ, không có một chút ý định nhảy xuống.
Tống Cẩm Dương giữ chặt Phan Ngọc, nhưng ông ta lại nói với Lý Hào Kiệt: “Cậu Lý, bây giờ con gái tôi đã thành ra như vậy, nếu cậu không quyết một lời rõ ràng, cho dù hôm nay con bé không nhảy xuống thì cứ luẩn quẩn trong đầu như thế, sớm muộn gì cũng có chuyện!”
Mặc dù Tống Cẩm Dương là người nóng tính cộc cằn nhưng chỉ bộc lộ với người ông ta có thể ức hiếp.
Ví dụ như tôi.
Còn đối với Lý Hào Kiệt, ông ta lại không có chút cáu kỉnh nào.
Hiện tại, Tống Duyên Minh chịu thiệt thòi lớn như vậy, tương lai sau này chẳng khác gì đi vào ngõ cụt mà thái độ của ông vẫn y nguyên, không thay đổi dù chỉ một chút..
Giống như đang bàn bạc việc làm ăn với Lý Hào Kiệt.
“Nếu mày không cưới con gái tao, lỡ đâu con bé xảy ra chuyện gì không hay, tao sẽ đi tới công ty mày gây chuyện mỗi ngày, chúng tao sống không tốt thì mày cũng đừng mong được yên ổn.”
Phan Ngọc bị cản lại, dù đứng cách Lý Hào Kiệt hai mét nhưng vẫn ngoạc miệng mắng to.
Tôi đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chi-lay-chong/427521/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.