Tắm rửa.
Lời nói của Lý Hào Kiệt đã vô cùng lộ liễu rồi.
Tôi nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: "Không lẽ anh đã bị thương tới mức này rồi mà vẫn nghĩ tới chuyện kia?"
"Đâu có."
Lý Hào Kiệt dùng cánh tay giam cầm tôi, chỉ có biểu cảm hơi vô tội: "Anh chỉ muốn nhờ em tắm giúp anh..."
"Không tắm." Tôi thấy hơi tức giận: "Anh đợi Tống Duyên Minh tỉnh rồi giúp anh tắm rửa không phải được hơn sao?"
"Tống Duyên Minh?" Nhắc đến chị ta, tôi thấy ánh mắt Lý Hào Kiệt như tối đi: "Ngoài việc lấy cô ấy ra, những việc khác anh sẽ không làm."
"Vậy anh còn nhờ Lê Kiên đi hỏi han quan tâm tình hình của Tống Duyên Minh?"
Chuyện này tôi cũng không kiềm chế được nữa, giờ phút này lại nói buột ra.
Tôi vừa nói, Lý Hào Kiệt khẽ nhíu mày: "Gì cơ?"
"Anh không cần giả bộ nữa, tôi biết hết rồi, hôm nay khi ông Lý tới, tôi qua bên Tống Duyên Minh, đúng lúc gặp được Lê Kiên."
Tôi lườm Lý Hào Kiệt một cái.
Tuy trong lòng tức giận, nhưng giờ phút này anh đang ở bên cạnh tôi, dường như tôi cũng không giận đến mức thế.
Người không có tiền đồ nhất, quả nhiên vẫn là tôi.
Lý Hào Kiệt nghe tôi nói vậy, im lặng trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy tôi nhìn anh, người đàn ông kia nhếch miệng: "Tôi không dặn dò cậu ấy chuyện này, nhưng người bên cạnh tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ tới chuyện mà tôi có thể hỏi."
Lý do này, tôi miễn cưỡng chấp nhận.
Tôi cùng Lý Hào Kiệt đi về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chi-lay-chong/427560/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.