Ngoại trừ Tề Lam, hai người giúp việc còn lại, tôi cũng hiểu một chút.
Một người là dì Trần hơn năm mươi tuổi. Một người hơn ba mươi tuổi, tên là Liễu Học Quân.
Trong đó dì Trần là do Lý Trọng Mạnh đặc biệt đưa đến từ nhà họ Lý, tay nghề nấu ăn rất tốt cho nên trong nhà đều là bà ấy nấu cơm.
Liễu Học Quân là con của họ hàng dì Trần, không có việc làm, đúng lúc chúng tôi thuê người, bà ấy liền giới thiệu tới đây.
Lúc tôi đang xem xét tình huống của họ, Thiểm Thiểm đã dậy rồi. Thằng bé để chân trần chạy xuống cầu thang, nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng long lanh: “Mẹ!”
Vừa hô vừa chạy đên bên cạnh tôi, trèo lên ghế sofa, sau đó leo lên đùi tôi, ôm lấy cổ tôi hô: “Mẹ, mẹ về rồi!”
“Ừ.” Tôi nhìn vết sẹo nhàn nhạt trên mặt thằng bé, lòng đau thắt lại.
Tôi muốn hỏi thằng bé, mấy ngày nay Lý Trọng Mạnh đã làm gì với thằng bé rồi, nhưng Lý Trọng Mạnh đang ở trên tầng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống, tôi nghĩ nghĩ mới hỏi: “Mấy ngày nay con ở cùng với chú Lý, không nghịch ngợm làm phiền đến chú Lý chứ?”
“Đương nhiên là không rồi ạ!” Thiểm Thiểm ngồi trên đùi tôi, chân nhỏ đung đưa, cười tít mắt: “Chú Lý tốt lắm, mua cho con nhiều đồ chơi, cả đồ ăn ngon nữa!”
“Thế à?”
Trẻ con không biết lừa người.
Lúc tôi nhắc đến Lý Trọng Mạnh, trong mắt Thiểm Thiểm không hề có một tia sợ sệt hay ngập ngừng nào.
Tôi biết, Lý Trọng Mạnh có lẽ thực sự đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chi-lay-chong/428140/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.