Lý Trọng Mạnh nói muốn đợi tôi ăn xong thì đến đón. Tôi bảo Đào Nhi đưa tôi về mấy lần liền, cuối cùng anh ta mới không cố ép nữa.
Tối hôm đó đáng ra chúng tôi phải chơi đến khuya, nhưng vì có trẻ con nên hơn chín giờ chúng tôi đã trở về rồi.
Thiểm Thiểm và Hạ Hạ chơi cả ngày cũng đã mệt mỏi. Lúc Đào Nhi đưa chúng tôi về tới cửa, Thiểm Thiểm đã ngủ rồi, tôi bế thằng bé vào phòng, cả căn phòng rộng lớn chỉ mở một ngọn đèn nhỏ.
Không thấy Lý Trọng Mạnh, chỉ thấy Liễu Học Quân và Chị Trần.
Hai người đều có vẻ tức giận, tôi biết bầu không khí này không phải nhằm vào tôi mà là nhằm vào hai người kia.
Thấy tôi ôm Thiểm Thiểm, không ai nói gì, tôi đặt Thiểm Thiểm vào phòng nó.
Nó chơi đã quá mệt mỏi, lúc tôi thay quần áo cho nó, nó cũng chỉ mơ mơ màng màng duỗi tay ra.
Lúc đi ra, tôi chỉ nghe thấy trong phòng ngủ chính vang lên tiếng động, còn có giọng phụ nữ.
Tim tôi thắt lại, nhưng tôi không nhìn mà đi thẳng xuống tầng.
Tôi vừa xuống, Liễu Học Quân lập tức đến ngay: “Bà chủ, chị quá tốt bụng rồi, nếu chị còn như vậy nữa thì sẽ bị con ả đê tiện Tề Lam trèo lên đầu đấy!”
“Học Quân, đừng nói bà chủ như vậy.” Chị Trần khuyên cô.
“Tôi tức chết đi được.” Liễu Học Quân nói: “Bà chủ, chị có biết không? Lúc chị không ở đây, Tề Lam coi mình như bà chủ ấy, còn vào phòng của chị, dùng mĩ phẩm của chị, còn dùng bồn tắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chi-lay-chong/428197/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.