"Làm gì có chuyện đó." Bác Chu lập tức nói, "Mùa hè nóng nực, trái cây nhanh hỏng lắm, hái một ngày, bán một ngày là vừa, để qua đêm phần lớn đều thối không ăn được, đừng nói bán, cho không cũng chẳng ai lấy, nên phải kéo về chôn đi, năm sau làm phân bón."
Thẩm Huệ Huệ tròn mắt: "Phiền phức thế ạ?"
"Đúng vậy." Bác Chu cười, dù miệng nói thế nhưng nghĩ đến số tiền kiếm được cũng không thấy mệt.
Thẩm Huệ Huệ nhìn đống trái cây chưa thối nhưng không bán được phía sau, chìm vào suy nghĩ.
Từ huyện về Phúc Thủy khá xa, xe kéo lại chạy chậm, mãi đến khi mặt trời sắp lặn, Thẩm Huệ Huệ và mọi người mới về đến làng.
Với Phúc Thủy lúc này, bán trái cây là việc lớn.
Nghe thấy tiếng xe kéo từ xa, nhiều dân làng đã đứng đợi ở cổng làng, chỉ chờ xe về là dỡ trái cây xuống chôn, thế là xong việc trong ngày.
Không ngờ khi xe kéo đến gần, trên xe lại có một người mà tất cả đều không ngờ tới.
"Người đó... tôi nhìn lầm không nhỉ... giống Huệ Huệ quá..."
"Huệ Huệ không theo Tú Phân lên thành phố hưởng phúc rồi sao, làm gì có chuyện đó."
"Nhưng còn ai giống thế nữa... nhìn khuôn mặt vàng vọt kìa..."
"Trời ơi, đúng là Huệ Huệ thật!"
Phúc Thủy vốn nhỏ, dân làng hiếu kỳ lại nhiều, tiếng nói to, chưa đầy mười phút tin Thẩm Huệ Huệ trở về làng đã lan khắp nơi.
Bác Chu vừa xuống xe liền ra hiệu cho mọi người, sau đó kể lại chuyện tình cờ gặp Huệ Huệ.
Còn suy đoán trong lòng về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chi-vao-hao-mon-toi-duoc-cung-chieu-het-muc-thap-nien-90/2771764/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.