Thời điểm này, đời sống giải trí của mọi người chưa phong phú như sau này, với đa số, thú vui lớn nhất mỗi ngày chỉ là đánh bài, xem tivi.
Phúc Thủy thôn chưa có điện, trong làng không xem được tivi.
Nhưng Thẩm Thiên Ân từ rất sớm đã thường xuyên chạy ra khỏi làng xem tivi, giờ mỗi ngày trong làng rảnh rỗi chán chường, tự nhiên lại thường xuyên chạy ra thị trấn.
Nào là "Tân Bạch Nương Tử truyền kỳ", "Tây Du Ký", "Tiểu Lý Phi Đao"... dù đã biết trước cốt truyện nhưng lúc buồn chán xem qua cũng tốt hơn là ở làng hái trái cây.
Ngoài phim truyền hình, chương trình quan trọng nhất trên tivi chính là tin tức hàng ngày.
Kỳ thi đại học vừa kết thúc không lâu, đúng lúc công bố kết quả, hầu hết tin tức đều xoay quanh chủ đề này.
Thẩm Thiên Ân năm nay mới mười sáu tuổi, thi đại học còn lâu, nên khi tivi đưa tin liên quan đến kỳ thi, cô không chú ý lắm, thoáng nghe thấy ba chữ "Thẩm Huệ Huệ" còn tưởng mình nghe nhầm.
Mãi đến khi chuyên đề lũ lụt Ninh Bình huyện được phát sóng, mọi người xung quanh bỗng xôn xao.
"Lại có người cứu hộ nhỏ tuổi như vậy sao!"
"Mới tìm ra năm nay, quá khiêm tốn, giỏi thật đấy!"
"Cứu được rất nhiều người!"
"Từ tỉnh thành đến Phúc Thủy thôn... Phúc Thủy thôn không phải là một ngôi làng nghèo ở thị trấn ta sao?"
"Chuyện này tôi biết, cô ấy là con gái của Thẩm Dũng đó, nghe nói mẹ cô ấy là Tú Phân đã bỏ trốn theo một ông lão sống cuộc đời khổ cực, cô ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chi-vao-hao-mon-toi-duoc-cung-chieu-het-muc-thap-nien-90/2771899/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.