"Cùng nhau đi tới Giang Ninh có thể mọi người sẽ gặp nguy hiểm, cho nên chỉ cần cho tôi xuống ở đây là được.”Điểm đến không giống nhau, Sơ Điều cũng không có ý định để người khác đến Giang Ninh với mình."Em muốn một mình đến Giang Ninh?" Tiểu Kính nắm lấy cánh tay cô, giọng điệu tức giận khó hiểu.Sơ Điều gật đầu: "Ừ, có thể người đó đang ở Giang Ninh, em muốn đến gặp anh ấy, chúng ta tách ra ở đây là được rồi.
Mọi người dựa theo phương pháp mà em nói, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể an toàn đến thủ đô.
Cảm ơn chị và mọi người đã giúp đỡ em suốt chặng đường vừa qua.”Họ đều biết người đó mà cô nói là ai.Nhưng họ không biết gì về tình hình bên trong Giang Ninh, cũng không ai biết người đó có ở đó hay không.Tiểu Kính rất muốn hỏi cô: "Có thể đừng đi tìm anh ta không? Có thể đến thủ đô với họ không? “Nhưng cô ấy không hỏi ra lời, vì cô ấy đã biết câu trả lời.Đúng vậy, không thể không đi.Bởi vì nhờ người đó đã khiến cô trở nên dũng cảm và ngoan cường, đó cũng là chấp niệm giúp cô có thể cố gắng chống đỡ dọc đường.
Nếu không phải là anh, mọi thứ đều là vô nghĩa.Tiểu Kính rất muốn không quan tâm gì cả gọi người đánh ngất cô ấy rồi mang đi, nhưng nếu không có Sơ Điều, họ không biết đã chết bao nhiêu lần.
Cho nên cô ấy không thể không màng ý nguyện của cô mà cưỡng ép cô.Tiểu Kính bình tĩnh lại, cuối cùng ra quyết định: "Chị đi cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chong-cua-toi-dau-khong/22031/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.