“Anh làm em đau.”Bàn tay của Lạc Dã vô tình đè lên chỗ bị anh bóp đỏ trên eo Sơ Điều.
Sơ Điều đang ôm cổ, nằm vắt vẻo trên người anh nên không nhìn thấy tình hình phía sau bĩu môi kêu đau một tiếng.
Cô hơi lắc lắc eo muốn anh buông tay ra.Động tác của cô khiến cho thân hình mềm mại cũng lắc lư theo, sắc mặt của Lạc Dã cũng càng thêm khó nhìn, anh rời tay xuống một chút, đổi thành tư thế nâng mông của cô.“Còn làm loạn nữa đi xuống đất đứng.” Anh nghiến răng nghiến lợi cảnh báo.Sơ Điều ngoan ngoãn im lặng nằm úp sấp.Xử lý xong vật trang trí trên người, Lạc Dã mang khuôn mặt u ám nhìn Thiệu Cảnh ở ngoài cửa đang khom lưng chuẩn bị chạy trốn.Thiệu Cảnh thấy kế hoạch chạy trốn thất bại đành phải kiên trì mặt đối mặt với Lạc Dã, nở một nụ cười cứng đơ với anh: “Chuyện là, ngày hôm qua cô tiên nhỏ đã bỏ quên đồ ở trên xe nên hôm nay tôi mang chúng đến đây...”Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Sơ Điều vô thức quay đầu định nhìn một chút, chỉ là cô vừa chuyển động đầu liền cảm thấy tóc bị kéo rất đau.
Cô tủi thân quay đầu về, mặt đối mặt với căn phòng bên trong nên không hề trông thấy ánh mắt vô cùng phức tạp của những người đang đứng ngoài cửa nhìn hai người họ.Đám người Thôi Ngu vì cửa mở mà chạy tán loạn cũng nhanh chóng tụ tập lại lần nữa, ánh mắt đầu tiên nhìn đến vẫn là khuôn mặt quen thuộc vừa đẹp trai nhưng cũng vừa khiến cả con người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-chong-cua-toi-dau-khong/22045/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.