Hơi nước mông lung, Trần Hi lẳng lặng đứng, hai tay siết chặt, những bất an, sợ hãi, do dự, mê mang, tuyệt vọng của những năm tháng đó hết thảy đều kết tinh lại thành sự chờ đợi trong giây phút này. Chờ đợi phán quyết cuối cùng
Tôi trầm mặc rất lâu
Hắn cũng nín lặng đứng một bên
Một thế kỷ sau, tôi cuối cùng cũng mở miệng “…..Nguyên nhân là như vậy ư?” Bởi vì không xác định được tâm ý của tôi cho nên thăm dò? Hoang đường biết bao!
Trần Hi cúi đầu, thanh âm có chút run rẩy “Tớ biết nguyên nhân này thật ngu xuẩn, cũng thật hoang đường. Hoang đường đến nỗi chính tớ cũng không thể tha thứ cho mình”
“Cậu….” Tôi thở hắt ra, cuối cùng vẫn không nói nên lời. Trước đây từng đọc ở đâu đó nói rằng đàn ông là những sinh vật đến từ sao Hỏa hoàn toàn không thể nắm bắt được, đến giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được ý của tác giả. Tôi với hắn quả thực không cùng một chủng loại
Trần Hi nhìn tôi một cái rồi vội đánh mắt ra phía xa xa “Bởi vì dáng vẻ cậu luôn hờ hững cho nên tớ rất bất an. Tớ đã từng nghĩ có lẽ cậu không thật sự quan tâm đến tớ, nên mới….Tớ biết mình rất ngu ngốc”
Tôi ngước mắt nhìn chằm chằm tên ngốc nhất thiên hạ đứng trước mặt “Trước khi thi đại học, không phải tôi đã nói tôi thích cậu sao?”
“Tuy rằng cậu nói thích tớ, nhưng thích một người hẳn là phải ghen tị hoặc tức giận khi đối phương tiếp xúc với người con gái khác, nhưng cậu thì rất bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-doi-van-menh/121466/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.