người. Không biết là do thức ăn nóng hay cổ họng nóng mà ngụm thức ăn này thật khó có thể nuốt xuống. Tôi cố sức nuốt một ngụm lớn, há miệng thở dốc.
Trần Hi ở bên cạnh tiếp tục nói, gương mặt lạnh lùng trở nên thật hiền hòa “Cậu có thể đừng kết luận nhanh như vậy, có thể cho cả hai một chút thời gian, có được không?”
Tôi vẫn nhìn bát cháo, im lặng xúc từng thìa, từng thìa.
Hắn cũng rời tầm mắt lên bát cháo, im lặng chờ đợi
“Mùi vị này thật không tệ”
Trần Hi đáp nhẹ “Là Tôn Sa Sa gợi ý, cậu thích là tốt rồi”
Ăn xong, tôi tiễn hắn ra cửa, thản nhiên mở miệng « Cậu nấu ăn rất ngon, một năm nay vất vả cho cậu rồi »
« Không vất vả »
Trần Hi không để ý, vô thức đáp lời, nói xong đột nhiên im bặt, chật vật tránh ánh mắt tôi.
Nói lỡ miệng rồi.
Tôi khẽ cười, vẫn thản nhiên tiễn khách « Đi cẩn thận, không tiễn »
Trần Hi vẫn chưa đi ngay, ánh mắt đang treo trên trần nhà lại lần nữa rơi xuống mặt tôi « Tớ sợ nếu cậu biết đồ ăn là do tớ nấu sẽ không ăn »
Cho nên mới không dám nói cho tôi biết sao ?
Tôi nhỏ nhen như vậy khi nào chứ ? Lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt đó.
« Ăn ngon lắm, cảm ơn cậu »
Hắn cúi đầu « Ừ » một tiếng, xoay người bước về phía cầu thang
Tôi đóng cửa sắt quay về phòng, mới bước được vài bước, trước mắt chao đảo một cái, ngã xuống
« Cẩn thật !!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-doi-van-menh/121469/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.