Cuối tháng mười, cơ hội tôi chờ đợi nhiều năm nay cuối cùng đã đến.
Tôi cố gắng đem toàn bộ tinh thần tập trung vào đầu tư cổ phiếu, việc này sớm đã phát triển vượt ngoài dự liệu của tôi.
Bố mẹ không hề do dự mang toàn bộ tài sản tích trữ bao năm cùng khế ước căn nhà đi vay vốn ngân hàng để đầu tư cổ phiếu. Trời đất, sao lại liều quá mạng vậy chứ? Đúng là bố mẹ của con mà
Cho dù con có là con gái bảo bối của bố mẹ, cũng không thể nói cho liền cho hết vậy chứ?? (khụ, tuy rằng của cải này sớm muộn cũng do truyền lại cho tôi thôi) Tiin người mù quáng như thế này, nhỡ về sau gặp phải lưu manh thì biết làm sao? Thái Hậu vỗ má tôi mấy cái, cười lớn nói “Nhóc con, con nghĩ rằng với ai bố mẹ cũng thoải mái như vậy sao?”
“Thế vì sao lại tin tưởng con như thế? Vì cái gì?” Cũng không biết do đâu mà nhị vị lão gia lại ưu ái tôi như vậy
Thái Hậu dừng động tác, liếc tôi một cái xem thường, thản nhiên nói “Đúng vậy, chúng ta cũng đang chờ con nói cho chúng ta biết là vì sao đây?”
Lòng tôi chợt động, quan sát Thái Hậu thêm một phần chăm chú. Thái Hậu…biết được gì rồi sao??
Thái Hậu thấy tôi nghi ngờ không chút nao núng, tiếp tục chỉnh đai áo của bà, giống như hết thảy chỉ là áo giác của riêng tôi. Nhưng trong lòng chúng tôi đều hiểu.
Cũng phải, dù thế nào tôi cũng do một tay mẹ sinh thành nuôi nấng, làm sao lại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-doi-van-menh/121487/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.