| "Duyên phận là do ý trời, nhưng có nắm bắt hay không là do ý của hai chúng ta. Em quan tâm anh nhiều như vậy, chỉ là anh không nhận ra" ___________ Tỉnh dậy đã lâu, miên mang trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình một lúc Ngôn Hoa bây giờ mới cảm giác cơn đau khắp người truyền đến, đầu của anh như có ai đó đang nện búa vào, toàn thân thì mềm nhũn chẳng thể cử động nổi, nhìn vào góc phòng, anh nhìn thấy một thanh niên ăn bận chỉnh tề trong bộ vest đen hình như cũng đã ý thức được sự hồi tỉnh của anh mà chậm rãi bước đến. Còn chưa kịp cất tiếng người đó đã vội trả lời: " Tôi là người của An gia, hôm qua xe của An Di tiểu thư đụng phải anh, xin thành thực xin lỗi, chúng tôi sẽ lo toàn bộ viện phí, anh cứ việc nghỉ ngơi, có điều chúng tôi không biết nên liên lạc với gia đình anh như thế nào?" Nghe người đó nói là do đụng phải anh nhưng anh cũng rất tỉnh táo, anh biết chính anh là người đã tự lao ra xe người ta, nhà họ An này đúng là có chút tiếng tăm, xem ra hôm qua anh đã đắc tội với lão An Thành rồi, nhưng anh cũng chẳng mấy quan tâm mà buông lời, giọng anh vừa trầm lại vừa khàn, chắc là đang khát nước:"Là tự tôi chuốc lấy, không cần các người phải thanh toán giúp, tôi sẽ tự chi trả, phiền anh gửi lời xin lỗi đến An tổng, ở đây không còn việc của anh, anh có thể đi rồi." Rõ ràng là đang nằm liệt giường nhưng |
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-giao-hac-am/2468318/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.