" Tình cảm vốn dĩ không có đúng có sai, chỉ có người dám thừa nhận, dám nắm bắt mà thôi "
Sau khi khóc đã đời một lúc, An Di như đã được giải toả tất cả mệt mỏi và buồn bã chất chứa trong lòng, cũng chẳng còn sức lực đâu để khóc nữa. An Di dựa hẳn vào người Du Thăng, suy nghĩ miên man, cô tự thôi miên mình, chắc chắn chỉ vì biểu hiện của cô hôm nay không được tốt, chắc chắn là vì thầy Ngôn chỉ nhất thời nóng giận, chắc chắn là thầy chỉ có ý muốn nhắc nhở mình, chắc chắn thầy không phải vì ghét mình nên mới nặng lời như vậy... chắc chắn là như vậy.
"Đồ ngốc à cậu làm bị làm sao vậy? Nói cho tớ biết tên khốn nào bắt nạt cậu?" - Du Thăng nhìn người con gái trong lòng, An Di đã ngưng khóc rồi nhưng cứ ngồi đờ ra đấy, từ đáy mắt toả ra một nỗi buồn sâu lắng.
"Tớ ngốc thật" - An Di mơ hồ trả lời.
"Ngốc à khóc đã rồi thì chúng ta về, cậu dựa tớ mỏi hết cả vai rồi này, còn dựa nữa là tớ đòi bồi thường đấy nhá" - Biết An Di vốn không muốn nói cho mình biết Du Thăng không hỏi thêm nhưng không đành nhìn cô mãi buồn như vậy, lại muốn trêu cho cô cười.
"Tên xấu xa nhà cậu, keo kiệt, keo kiệt, tớ không thèm" - An Di đẩy cậu ra, rồi vung tay đấm mấy cái lên vai cậu. Tâm trạng cô cũng đã bình ổn hơn rồi.
"Được được được, tớ xấu xa, tớ cho cậu dựa tiếp, không được buồn nữa" - Du Thăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-giao-hac-am/2468338/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.