"Vì sao suốt ngày muốn ông ăn mặc thế này, thế này?"
"Như vậy trông ông rất bảnh, rất đẹp"
"Thế tại sao lại muốn ông thật bảnh, thật đẹp?"
"Vì con chỉ thích "người đẹp trai" thôi"
An Di len lén chạy vào nhà, người làm không để ý mấy, mẹ và bà chắc đang ở phòng ông, ba thì khỏi nói cũng biết đang bận bịu ở công ty rồi... à còn "mẹ kế" Vinh Hy nữa, dạo này không biết anh bị làm sao mà quan tâm đến cô hơi thái quá, hễ mà cô muốn bước ra khỏi nhà là y như rằng phải trải qua một trận võ mồm anh mới chịu để cô đi, cũng may là anh không phát hiện ra. An Di chạy một mạch về phòng đóng sầm cửa lại thở phù.
An Di ngã mình xuống giường nằm suy nghĩ miên man. Nhớ về những gì xảy ra ngày hôm nay khiến cô vô cùng phiền não. Du Thăng sao lại trở nên như vậy? Giây phút cậu như con thú hoang giận dữ hung tàn đẩy cô xuống, giây phút cậu gào lên rằng cô không có quyền từ chối cậu, giây phút cậu gạt phăng lí trí từng bước dồn cô vào đường cùng... cũng chính là giây phút An Di nhận thức được rằng trước giờ cô chưa từng biết thì ra Du Thăng còn có mặt đáng sợ như vậy, không nhận ra cậu thiếu gia tính tình trẻ con hiền lành lúc nào cũng huyên thuyên bên tai cô, cậu khiến cô mất đi cảm nhận sự bình yên và tin tưởng khi đối diện cậu - người bạn thân thiết luôn kề vai sát cánh bên cô mười hai năm. Có chút hụt hẫng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-giao-hac-am/2468361/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.