"Nhân vi ái thượng nhĩ, ngã tượng nhất liễu ngã.
Nhượng nhất thuyết đô tuỳ phong tán lạc"*
Ngôn Hoa cõng An Di đang ngủ say trên lưng mình về khu giữ xe cách đó rất xa, anh không vội mà ung dung chậm rãi bước từng bước cảm nhận sự ngọt ngào ấm áp này. Anh thầm nghĩ có lẽ An Di nói đúng, cô trách anh rất đúng. Anh vốn không nên có thái độ lạnh nhạt với cô như vậy, dù gì đây cũng không phải ở Anh... Huống hồ cô là người anh yêu. Tại sao anh phải cứng nhắc như vậy, An Di hãy tha lỗi cho sự hời hợt của anh, anh vốn không phải không muốn để mọi người biết anh yêu em, chỉ là anh không biết phải thể hiện như thế nào. Em là cô gái sống vui vẻ và tình cảm, anh lại là con người sống nội tâm và lạnh nhạt. Nhưng vì em anh có thể thay đổi tất cả, chỉ vì niềm vui của em, vì nụ cười hạnh phúc của em...
Ngôn Hoa cõng An Di cả đoạn đường dài, bế cô trở lại xe, đưa cô về nhà rồi bế cô vào phòng... Cả quá trình An Di vẫn ngủ say quên mất cả trời đất, Ngôn Hoa ngồi cạnh giường nhìn cô gái bé nhỏ của anh, ngay cả lúc ngủ An Di cũng mang nét dịu dàng đáng yêu như vậy, anh vươn tay khẽ véo mũi cô rồi ra ngoài.
Nhìn đồng hồ đã quá mười giờ, anh nghĩ bụng chắc chắn lúc An Di thức dậy sẽ đói cho nên anh liền ra ngoài mua vài nguyên liệu định sẽ nấu bữa trưa cho cô. Lúc quay về dọn dẹp sắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-giao-hac-am/2468364/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.