Chạy một lúc anh gần như nhớ ra không biết nhà cô ,định quay qua hỏi thì thấy khuôn mặt đáng yêu đang co người lại ngủ.Cái mũi hỉnh lên và đôi mày lá liễu đang chau lại như bị ai bắt nạt .Anh nhìn khuôn mặt đó ,rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay của mình vén những loạn tóc dài vươn trên trán của cô . Đặt một nụ hôn lên trán cô thật nhẹ thật nhẹ dường như sợ cô tỉnh giấc . Chợt một giọng hát nữ vang lên :Đêm lại về, đêm tối tăm đêm lạnh câm
Nhìn mưa hắt lên ô cửa sổ, cuốn theo bao nhiêu tiếng lòng
Anh lại về, giăng kín bao nhiêu niền tin
Ngày anh mang theo tất cả ngọt ngào đến ai
Rồi từng chiều con tim yếu đuối bước qua những nỗi buồn
Tập quen đi qua lối cũ hằng ngày, tập quen khi không có anh nữa
Em không trông, thật lòng không mong cho dù thấp thoáng thấy dáng ai
Mùi hương thân quen khi xưa hu hù hu hú hu
Người đâu có biết rằng, lúc giờ em yêu riêng anh mà thôi
Người yêu hỡi bờ môi hỡi cớ sao hững hờ hu hu hù hu
Rằng bên em còn bao tiếng nói ngọt ngào bao vòng tay khát khao
Nên thôi đã lỡ anh ơi đừng chờ.
Âm thanh ấy phát ra từ cái túi xách nhỏ của cô , anh lấy ra cuộc gọi hiện thị : Mẹ yêu .Anh không nghe máy ,chờ cuộc gọi chấm dứt ,anh mới nhắn tin lại:"Con đi ăn, sắp về rồi ,gần đây có tiệc ồn lắm nên con không nghe máy " bàn tay anh lướt nhanh trên màn hình cảm ứng rồi bấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-giao-kho-tinh-lai-lam-kho-toi-nua-sao/1510704/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.