"Lúc bố mẹ quyết định sinh con ra, bố con bắt đầu tìm kiếm khắp nơi cách giải trừ lời nguyền." Mẹ Thích nói xong mới giật mình phản ứng, ngượng ngùng nhìn Tùy Uyên: "Thật xin lỗi, có lẽ cậu nghe cảm thấy không thoải mái, nhưng đối với người Thích gia... Đây chính là nguyền rủa."
Tùy Uyên gật đầu: "Không sao ạ, dì cứ nói tiếp."
Mẹ Thích quay đầu nhìn Thích An, nắm tay cô nói: "Ông ấy mất rất nhiều thời gian nhưng lại không nói gì với mẹ cả, có lẽ sợ mẹ lo. Đôi khi về nhà mặt đầy u sầu, mẹ cũng không dám hỏi nhiều... Lúc con 3 tuổi mẹ hỏi ông rốt cuộc có manh mối gì hay không, ông ấy nói không có, cũng không nói với mẹ bất cứ thứ gì. Đến ngày sinh nhật 4 tuổi của con... Trước đó không phải con vẫn hỏi mẹ, ông ấy không để lại bất cứ lời nào hay sao? Thật ra là có, ông ấy để lại thư cho mẹ."
Sau khi bố Thích đi, mẹ Thích chỉ nghĩ là đêm đó ông có chuyện gấp cần xửa lý, hoàn toàn không nghĩ tới ông một đi không trở lại. Thẳng đến sáng sớm hôm sau, bà dậy gấp chăn đêm mới thấy dưới gối một phong thư.
Mẹ Thích không nói nữa mà đứng dậy vào phòng lấy ra một quyển sách, đó là quyển triết học buồn tẻ vô vị, Thích An từng thấy nó nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ mở ra. Tiếp theo cô thấy mẹ mở đến một tờ, nắm lấy góc giấy xé ra. Bây giờ cô mới biết đó không phải một tờ, mà là hai tờ dính nhau.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-loi-vong-linh/1702198/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.