Động tĩnh này làm cho hai người đang sợ tới mức ngây dại hơi chút phục hồi tinh thần. Vương Hiểu Dư thét chói tai xoay người chạy về phòng ngủ, vừa chạy vừa kêu gào: "Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi! Tiếu Tiếu, đều là Lý Triết làm, cô đừng có tìm tôi!"
"Cô không phải Nhạc Tiếu Tiếu!" Lý Triết trấn định một chút, vừa nhìn chằm chằm Nhạc Tiếu Tiếu vừa không ngừng lui lại, ra vẻ bình tĩnh: "Cô ta chết rồi! Cô chẳng qua lớn lên rất giống thôi đúng không? Hai người rốt cuộc là ai? Vì sao muốn đùa dai kiểu này?"
[Bình luận]: Phụt... Tên này ngu ngốc à?
[Bình luận]: Mấy người có nghe không? Ngoài miệng thì hắn nói vậy nhưng thanh âm nói chuyện còn đang run kìa. Chắc chắn là hung thủ! Không nghi ngờ gì nữa!
"Tôi có phải Nhạc Tiếu Tiếu hay không, anh thật sự không nhận ra hay sao?" Từ lúc hiện ra tới giờ, Nhạc Tiếu Tiếu lần đầu mở miệng.
Cô bước một bước về phía Lý Triết, nguyên bản gương mặt không biểu tình cũng dần dần biến hóa. Làn da tái nhợt phát xanh, quanh người xuất hiện màn đen dày đặc, tròng trắng mắt nhanh chóng tăng lên, xuất hiện tơ máu đỏ quạch giống như mạng nhện giăng kín hai mắt. Cùng lúc đó trên da xuất hiện vô số vệt rạn nứt lan tràn khắp cơ thể.
Độ ấm trong phòng giảm nhanh chóng, rõ ràng đang giữa mùa hè lại lạnh như ở trong bão tuyết phương bắc!
"Lý Triết... Anh thật nhẫn tâm..." Nhạc Tiếu Tiếu lại tiến thêm một bước, lạnh lùng nói: "Anh đòi tiền, tôi cho anh tiền!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-loi-vong-linh/1702289/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.