Hứa Nhan lấy đứa con ra làm sức ép, Hứa Gia buộc Quân Hạo phải cưới. Là đàn ông đã làm là phải chịu trách nhiệm. Hai tuần sau đó Lăng Quân Hạo liền định ngày cưới. Nhìn thấy Anh trai và Vũ Thư khổ tâm, Mân Huyên cũng an ủi hết lời.
Vũ Thư tuy sống trong nhà mà như người không hồn. Cô không đủ can đảm nhìn người mình yêu đi cưới vợ, cũng không thể cứ mặt dày ở lại đợi ngày vợ anh về tống cổ cô đi được. Nên Vũ Thư quyết định rời đi.
Sáng hôm sau không thấy Vũ Thư, Lăng Quân Hạo lo lắng đi tìm.
Mân Huyên ngồi ở sofa cũng sốt sắng mong anh trai mình tìm được Vũ Thư. Đến trưa thấy anh trai về với bộ dạng mệt mỏi, cô đi nhanh lại hỏi:" Sao rồi... anh tìm thấy Vũ Thư chưa?"
Lăng Quân Hạo gật đầu ngồi xuống sofa.
" Vũ Thư đâu?......Tìm được rồi sao anh không đưa cô bé về?" Mân Huyên hỏi.
" Cô ấy không chịu về, anh đã cho người đi theo giúp đỡ sắp xếp chỗ ở cho cô ấy rồi." Giọng Quân Hạo khàn khàn đục càng nói càng nhỏ dần. Sau đó im lặng, ngửa đầu ra sau ghế gác tay lên che mắt lại.
Mân Huyên nghe anh trai sắp xếp chỗ ở cho Vũ Thư cô cũng bớt lo lắng.
Hai ngày sau Ba mẹ Lăng từ Mỹ trở về để dự lễ cưới của con trai.
*************
Tại chung cư của Lục Thiếu Thần.
Ngồi ở sofa Mân Huyên tựa đầu vào vai anh vừa xem thiệp cưới của anh trai.
" Em xem hoài không thấy chán sao? Hửm " Lục Thiếu Thần cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-oi-em-yeu-anh/125301/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.