Thượng Quan Tuyết hơi lúng túng: “Nói chung là… rất xấu hổ…”
Trương Mặc Vũ lập tức nghĩ thầm, xấu hổ? Cô nói như vậy, tôi bắt đầu cảm thấy có hứng thú rồi đây.
Tất nhiên ngoài mặt anh vẫn tỏ ra nghiêm túc: “Thượng Quan Tuyết, cô đừng coi tôi là một người đàn ông mà hãy coi tôi là bác sĩ, coi như một người giải quyết vấn đề đi”.
“Nếu cô không nói cho tôi biết tất cả những gì cô đã phải đối mặt, làm sao tôi đoán được tình huống của cô?”
Thượng Quan Tuyết hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi: “Vậy anh hứa bất kể anh thấy được gì, sau này cũng không được cười nhạo tôi, càng không được nói cho bất kỳ ai khác nhé?”
Trương Mặc Vũ lập tức hứa: “Bảo đảm sẽ giữ bí mật cho cô, yên tâm đi”.
Lúc này Thượng Quan Tuyết mới hạ quyết tâm, nói với Trương Mặc Vũ: “Thật ra những gì anh bói cho tôi trước kia là đúng, quả thật ngày nào tôi cũng thức dậy vì ác mộng vào lúc ba giờ sáng”.
“Nhưng…”, Thượng Quan Tuyết tạm dừng.
“Nhưng cái gì?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Cô nói tiếp: “Nhưng, anh chưa nói được thứ tôi gặp phải nghiêm trọng đến mức nào, lại còn… khiến người ta xấu hổ đến mức nào!”
“Hửm?”, Trương Mặc Vũ nhíu mày, không hiểu ý của cô lắm.
Lúc này cô mới nhỏ giọng hỏi: “Anh có từng nghe nói về mộng du bao giờ chưa?”
“Đương nhiên có nghe nói rồi!”, anh đáp.
Thượng Quan Tuyết lấy điện thoại ra rồi mở một video lên: “Anh xem đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-phong-thuy-o-re/369697/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.