Edit: Cá
Sau khi Vu Đồng quay lại, rõ ràng là Phương Thành tươi tắn hơn rất nhiều,ngày ba bữa có quy luật,giờ giấc ngủ cố định, quan trọng nhất là tâm trạng vui vẻ.
Ánh nắng hắt vào từ ngoài cửa sổ, chiếu vào khiến lòng người ta thấy ấm áp.
Phương Thành đang thong thả chuẩn bị bữa sáng, Vu Đồng đã bật máy tính bắt đầu làm việc ở phòng khách.
"Bổ trong truyện cổ tích ơi..." Cừu Vui Vẻ cười hì hì chạy về phía Phương Thành rồi ôm chân anh.
Cu cậu ngửa đầu lên, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn anh.
Phương Thành hơi nghi hoặc, Cừu Vui Vẻ lúc thì gọi anh là bố, lúc thì lại gọi anh là bố trong truyện cổ tích.Tại sao vậy?
Anh tắt bếp rồi ngồi xuống ngang tầm mắt Cừu Vui Vẻ, dịu dàng hỏi: “Thả Nhàn, tại sao bố lại là bố trong truyện cổ tích."
Cừu Vui Vẻ nắm hai ngón tay của anh kéo anh đi, bi bộ nói: “Bố...!đi theo con..."
Phương Thành cúi người để mặc cậu nhóc dắt đi, để xem cậu dẫn anh đi đâu.
Cừu Vui Vẻ dắt Phương Thành đi tới phòng khách.
Cu cậu nhìn quanh một lượt, sau đó đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra rồi chỉ vào chiếc vali nhỏ nhất ở ngăn trên cùng: “Bố, cái đó, cái đó..."
Phương Thành nhìn cậu nhóc một cái rồi vươn tay lấy vali đặt xuống đất.
Cừu Vui Vẻ hơi vụng về mở khóa kéo rồi mở vali ra,bên trong toàn là truyện cổ tích: “Bố, đây là truyện của Cừu Vui Vẻ hết đấy ạ..."
Phương Thành dở khóc dở cười: “Con gọi bố tới đây là để xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-so-cot/11433/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.