Vương Nhất Bác không biết mình về phòng trọ bằng cách nào. Mấy ngày sau đó Vương Nhất Bác không đi học, chán nản nằm ở nhà. Vương Đạt theo lệnh của mẹ Vương tìm đến, thấy em trai đần mặt ngồi trên giường, liếc mắt nhìn anh rồi không thèm nhúc nhích.
Vương Đạt cũng không biết em trai mình bị làm sao, do dự hỏi:
- Mấy hôm trước còn vui vẻ mà. Lại làm sao rồi?
Vương Nhất Bác đờ đẫn nói: "Kết thúc rồi, lần này là kết thúc thật rồi."
Vương Đạt vốn không nghĩ Vương Nhất Bác sẽ trả lời, thấy sự việc thật sự nghiêm trọng rồi, ngồi xuống cạnh cậu ân cần hỏi: "Chia tay à? Sao mà chia tay?"
- Ba anh ấy vẫn không chấp nhận em.
- Xong rồi cậu ta nói vậy với em, bỏ em rồi?
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Là em nói trước, em cảm thấy em nên như vậy, có lẽ anh ấy không chịu được nữa rồi, em buông tha cho anh ấy thôi. Mỗi ngày đều bị đánh, bị mắng. Với anh ấy, ba anh ấy là trời, là vua, anh ấy không chống được mãi, sau cùng vẫn sẽ làm ba anh ấy hài lòng mà thôi."
Vương Nhất Bác dừng một chút, nói: "Anh tắt điện đi."
Tắt điện rồi, trong phòng tối om, Vương Đạt mò mẫm ngồi lại giường. Vương Nhất Bác lại nói: "Nếu kết quả đã không thay đổi, em không muốn tiếp tục giày vò anh ấy nữa."
Vương Đạt nhận ra, em trai anh khóc rồi.
- Ba năm trước, anh ấy vất bỏ em một lần, lần này đến lượt em buông tay anh ấy thôi. Em ngu ngốc vậy đủ rồi, cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thay-tra-noi-khong/1962281/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.