Sau khi Viên Như rời đi, Vương Sương liền cứng rắn ở lại, cặp mắt hoa đào xoay nhìn khắp nơi, thỉnh thoảng lại dùng tay nghịch nghịch tóc. Sau đó Thi Thiên Bưu cũng rời đi, chỉ còn lại mỗi cô và Viên Tung, cô càng không biết nên nói gì cho phải.
Viên Tung tưởng Vương Sương là đang chờ Viên Như, bèn gật đầu ra hiệu với một giáo viên đứng cạnh.
Giáo viên lại gần, khách khí nói với Vương Sương: “Mời cô tới phòng tiếp đãi ngồi một chút.”
Lúc này Viên Tung đã xoay người định rời đi.
Vương Sương vội vàng nói: “Không, tôi còn có chuyện muốn nói với thầy… thầy Viên.”
Viên Tung ngừng bước, xoay người lại nhìn cô, mặt vô biểu cảm.
Vương Sương lúng túng bảo, “À thì… tay anh thật là lớn.”
Nói xong xấu hổ cười, kết quả phát hiện Viên Tung vẫn không chút biểu cảm, cả người như một khối băng khắc, ngọn lửa trong trái tim cô nháy mắt cũng bị băng giá dập tắt.
“Chân của anh cũng rất lớn…”
Đừng trách Viên Tung không phản ứng, chính Vương Sương nói xong cũng cảm thấy nhàm chán, mình đang nói cái ngớ ngẩn gì đây? Càng nói không tốt lại càng căng thẳng, càng căng thẳng lại càng không biết nên nói gì cho tốt.
“Vóc dáng cũng rất lớn…”
Viên Tung: “…”
“À thì… chỗ nào của anh cũng lớn.”
Viên Tung: “…”
Vương Sương tự xì một tiếng khinh miệt bản thân trong lòng, phong phạm đại tỷ của cô đâu rồi?
Lần này, Viên Tung chủ động cất tiếng.
“Xin hỏi cô có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-bat-kha-khang/796030/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.