Cuộc đời của tên cướp Liêu Thanh Tùng, trước năm hai mươi hai tuổi hoàn toàn bình thường, không có gì đặc biệt, luôn nhu nhược, buồn phiền, giống như cây cỏ hoang mọc nơi núi non lởm chởm, nhiều năm bị gió quất mưa vùi nhưng vẫn có thể tiếp tục sống để chào đón mỗi mùa xuân, hạ, thu, đông hằng năm, hạnh phúc duy nhất chính là tự an ủi mình: “Bình thường, ung dung mới là cuộc sống đích thực”.
Hai mươi hai năm trước, Liêu Thanh Tùng được sinh ra ở một vùng quê hẻo lánh.
Từ trước tới nay, anh ta không cho rằng chăm chỉ học hành là truyền thuyết, anh ta cũng không cho rằng khắc khổ học tập là chuyện không thể làm được.
Vì anh ta chính là người làm được như thế.
Anh ta còn được học bổng khuyến học của Kế hoạch lúa mạch[1] hỗ trợ nên mới không thất học và trở thành người đầu tiên của vùng hẻo lánh đó đỗ đại học.
[1] Quỹ khuyến học thành lập ngày 16/06/2005 do một người đứng lên phát động, vì cảm động về khát vọng tới trường của những trẻ em miền núi.
Có rất nhiều huyền thoại về sự nỗ lực của các nhân sĩ thành công đều có khởi đầu như thế. Khi thiếu niên chịu khó học tập, cuối cùng cũng làm nên nghiệp lớn.
Nhưng thành công, trên thực tế là một chuyện có tỉ lệ rất thấp.
Sau khi đỗ đại học, Liêu Thanh Tùng chẳng có chút tài cán gì đã mau chóng đứng vào nhóm những người bình thường của trường.
Liêu Thanh Tùng sau khi tốt nghiệp đại học, thức nhất là không có môi trường thuận lợi, thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-doc-tam/495391/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.