Quách Liên Hoa thở gấp, buồn bực sầu não, thẫn thờ đi về nhà.
Cô cảm thấy số phận đối với mình quá không công bằng. Thế nào cũng không ban cho cô dù chỉ một chút hạnh phúc.
Cô tưởng rằng, bắt đầu với Trâu Bác sẽ là một bước ngoặt trong cuộc đời.
Ai ngờ, đó chỉ là ảo mộng.
Quách Liên Hoa lọc tất cả những thứ đáng giá, điện thoại di động, máy ảnh, laptop, trang sức quý giá, còn có cả số lượng lớn trang sức bằng vàng, cho tất cả vào một chiếc túi nhãn hiệu nổi tiếng to đùng rồi chạy ra khỏi căn nhà trọ xa hoa.
Cô có cảm giác rằng, cảnh sát sẽ truy cứu sự thất lạc của tài khoản ấy, đến khi đó, nhất đinh sẽ thu hồi toàn bộ những thứ quý giá mà Trâu Bác đã mua.
Quách Liên Hoa tính toán rất kỹ. Cô phải thôi học, đi đến một thành phố khác. Dù sao thì học xong đại học, rồi lại xô bồ như họ hàng nhà kiến, có khi mười năm còn chẳng kiếm nổi hai mươi vạn tệ. Chỉ tính riêng những trang sức vàng trong túi cô cũng trị giá tới mấy chục vạn tệ. Những thứ này đều do cô tính toán trước, mỗi lần Trâu Bác đưa cô đi mua đồ, cô đều chỉ chọn vàng. Có thể gọi đó là những thứ bảo toàn giá trị.
Haizzz! Đời người chỉ là một quá trình hư cấu không ngừng lên xuống, đâu có thứ gì thật sự bảo toàn giá trị?
Quách Liên Hoa mang theo chiếc túi đựng đồ lao nhanh trên đường, cô đi đặt vé máy bay.
Cô muốn đi Hạ Môn, nghe nói nơi đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-doc-tam/495403/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.