Những chuyện của Dương Di Châu cứ lần lượt hiện ra trước mắt Bạch Tiêu, cô cũng không thể tin nổi, đứa bé mới mấy tháng tuổi này lại có cuộc đời khúc khuỷu như thế, gian khổ vô cùng.
“Tất cả những người quyên góp đều là người hảo tâm, nhưng con không muốn sống chút nào. Cuộc sống trên đời này gian khổ như thế, huống hồ là một bé gái bị hủy hoại dung mạo và bị vứt bỏ như con”, Dương Di Châu chớp chớp mắt, hàng lệ tuôn rơi, trong lòng em cũng đang gào khóc như thế.
Bạch Tiêu khóc, cô im lặng nhìn đứa bé có khuôn mặt đáng sợ và có những dòng tâm sự không ngừng hiện lên trước ngực, những giọt nước mằn mặn, cứ thế lăn xuống bờ môi cô.
Cô không thể tưởng tượng được rằng, những lời nói ấy thực sự là của bé gái mới hai tháng tuổi.
Hóa ra, những em bé cũng hiểu biết mọi chuyện, chỉ có điều chúng không thể nói ra được thôi. Những người không biết điều này lại chưa bao giờ hoài nghi về giới hạn nhận thức của mình.
“Đừng khóc nữa, chỉ cần mau chóng giúp con kết thúc cuộc đời là sự ban ơn lớn nhất đối với con rồi. Xin hãy cứu con!”, trong lòng Dương Di Châu không ngừng cầu xin Bạch Tiêu: “Hãy bóp chết con đi”.
Loài người ngu xuẩn và kiêu căng lại luôn cho rằng khả năng suy nghĩ và ngôn ngữ của trẻ nhỏ chưa phát triển hoàn thiện, càng không có thế giới nội tâm phức tạp.
Bạch Tiêu bắt đầu tin rằng: Thế giới này thực sự không hoàn toàn giống như những gì chúng ta nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-doc-tam/495410/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.