Tưởng Sính Đình bình tĩnh lại, nhìn mẫu thân mỉm cười tươi như hoa: “Con biết rồi, mẫu thân.”
Buổi tối, trời còn chưa tối, Cận Thiệu Khang đã đến Thu Đường viện.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn ngẩn ra một lúc, “Hầu gia, hôm nay sao Hầu gia…” Hôm nay sao “nhà ngươi” lại tới đây hả?
Mặc dù biết hắn sẽ không động tới mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy hai người thường xuyên ở bên nhau không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cận Thiệu Khang đi tới bên giường, nhìn nàng nói: “Hôm nay đã đỡ hơn chưa, tối qua ta không đến thăm nàng, ở phủ nha nhiều việc quá, lại về muộn. Ta nghĩ có lẽ nàng đã ngủ rồi, nên không đến.”
Tưởng Nhược Nam nghe vậy thì thả lỏng người, thì ra là hắn tới thăm mình.
“Hầu gia, hôm nay thiếp đỡ nhiều rồi, đã có thể ngồi dậy, chắc chỉ hai ngày nữa là khỏi hẳn!”
“Thế thì tốt.” Cận Thiệu Khang cười cười, giống như rất vui vẻ.
Lúc này Liên Kiều đi vào ngượng ngùng hỏi: “Hầu gia, có phải thay y phục không ạ?”
Cận Thiệu Khang vẫn đang mặc triều phục, Liên Kiều hỏi thế chính là muốn hỏi hắn, tối nay có ở lại đây không?
Cận Thiệu Khang gật đầu: “Thay đi.”
Lời hắn vừa thốt ra, Tưởng Nhược Nam sững người, nhưng nàng không nói gì cả.
Liên Kiều mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng gọi Hoa Anh và một a hoàn khác vào giúp Cận Thiệu Khang thay thường phục, rồi lại mang nước vào hầu hắn rửa mặt rửa tay, cuối cùng dâng trà, rồi lui cả ra ngoài.
Rửa ráy xong, Cận Thiệu Khang cũng bớt phần mệt mỏi, mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gia-danh-mon/2689437/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.