Ngươi cho rằng thật sự không thể bay hay sao, tại hiện đại việc này chỉ là việc cỏn con, Lưu Dục oán thầm trong lòng, nàng đương nhiên không dám nói những lời này ra ngoài miệng.
"Điện hạ, như vậy đi đến lúc nào?"
"Cứ chậm rãi đi, giữ sườn núi cũng có nhà trọ, có thể nghỉ ngơi ở đó qua đêm, ngày mai lại đi tiếp. Hơn nữa, thân mình phò mã rất yếu đó, cần phải rèn luyện thêm đi."
Lúc hai người nói chuyện thì vẫn chưa di chuyển, Cố Cẩm Lan nhìn xa xa thì thấy từ trên núi có đám người đi xuống, trong đó có một lão đạo sĩ tay cầm phất trần, đó chính là Thanh Huyền đạo nhân. Vì vậy Cố Cẩm Lan nhanh chóng tiến lên tiếp đón: "Đồ nhi bái kiến sư phụ, vì sao sự phụ lại xuống núi?"
Người vừa mới đứng ở xa, trong vòng nháy mắt Thanh Huyền đạo nhân đã bay đến trước mặt hai người.
"Vi sư sớm biết ngươi sẽ đến, lại còn mang theo phò mã." Nói xong hắn lại liếc Lưu Dục một cái: "Phò mã của ngươi thân thể yếu như vậy, mấy ngày liền gấp rút lên đường, sợ nàng sẽ không tự mình đến được núi Lục Hoa nên ta phải tự mình xuống núi."
Cố Cẩm Lan cười cười: "Sư phụ ngài luôn biết trước mọi việc, lần này rời kinh đồ nhi nghĩ đến sư phụ, vì vậy chưa kịp báo cho người một tiếng đã mang theo phò mã đến quấy rầy sự tu luyện của người."
Lưu Dục trừng to mắt, thế gian này không lẽ tồn tại vị cao nhân như vậy.
"Bần đạo Thanh Huyền, tham kiến phò mã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gian-luon-la-nguoi-tot-nhat/2333097/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.