Cho dù giờ phút này mây đen che lấp ánh trăng, chỉ có ánh đèn ở nơi không xa còn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, nhưng Ngôn Dụ lại cảm thấy tâm trạng của cô, giống như ngày đó tỉnh dậy trong xe đắm chìm trong ánh mặt trời.
Lời của anh Thành Thực, giống như mặt trời ấm áp, chiếu sáng trái tim cô.
Anh đang nói cho cô biết, anh không trách cô.
Nhưng Ngôn Dụ lại có một câu, luôn muốn nói với anh, rốt cuộc cô đi tới, ôm lấy anh trai cô. Người anh trai năm đó cõng cô đi trên đường núi, năm đó dẫn cô bay nhảy hái quả dại trong núi, năm đó nắm tay cô đưa cô đi học.
"Anh ơi, em xin lỗi."
Dù cho anh không trách em, nhưng em vẫn muốn nói với anh rằng, em xin lỗi.
Thành Thực đưa tay ôm cô vào lòng, họ đã chia cách nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể không cố kỵ gì mà ôm lấy nhau.
Sau đó nói một tiếng, thật nhớ em (anh).
"Đừng khóc, thành mặt mèo hết rồi này," Thành Thực cúi đầu nhìn cô, cười nói.
Ngôn Dụ bị anh nói vậy, thì nín khóc.
Thành Thực lấy khăn tay trong túi ra, đây là thói quen nhiều năm của anh, anh lau nước mắt cho Ngôn Dụ, dịu dàng nói: "Về nhà thôi."
Xe Ngôn Dụ đậu ở phía trước, sau khi hai người lên xe, Ngôn Dụ nghe theo chỉ dẫn của anh, thuận đường đi về trước, có lẽ lái mười phút thì dừng lại ở một tiểu khu.
Cổng tiểu khu rất sơ sài, cổng rất hẹp, cũng có thanh chắn.
Lúc này chỗ bảo vệ cổng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gioi-cua-toi-chi-co-anh-ay/161138/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.