Chung Ninh thấy anh không để ý, thì trách nhẹ: "Bậy bạ, bảng tên cũng có thể tùy tiện mất."
"Thật ạ," Tưởng Tĩnh Thành đưa tay nhận lấy quân trang của mình, vẻ mặt rất dửng dung nói: "Người không nghe thấy gần đây mèo trong sân rất nhiều à."
Bị anh nói như vậy, đáy lòng Chung Ninh vẫn tự nhủ, chẳng lẽ mùa xuân đến thật rồi?
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhịn cười của anh, lúc này Chung Ninh mới biết anh đây là đang chọc mình. Vì thế bà hơi giận, đưa tay đập lên vai anh, hơi giận: "Không nghiêm chỉnh, bảng tên cũng có thể tùy tiện làm mất, nếu để người khác nhặt được thì xem con làm thế nào?"
Tưởng Tĩnh Thành thấy bà thật sự tức giận, lúc này mới nói; "Chắc là rơi trong xe thôi ạ, trở về con tìm."
Không nói chuyện xe, Chung Ninh còn không lo. Vừa rồi anh trở về, là đi bộ về, vừa về nhà đã điện thoại bảo cảnh vệ đến, nói là lái giúp xe anh về. Lúc này Chung Ninh mới biết là xe anh đậu ở trên đường.
Nói thực, đối với đứa con trai này, bà thật sự không thể nổi nóng.
Bố mẹ đều hy vọng con mình thành đạt, nhưng mà nhà họ, con trai quá xuất sắc, xuất sắc đến nỗi bố mẹ đều hy vọng anh bớt bớt lại một chút.
Bắt đầu từ khi anh tốt nghiệp trường quân đội, đi vào nơi nguy hiểm, ba năm liền Chung Ninh cũng không thể nào gặp mặt một lần. Đi hỏi Tưởng Tề Minh, ông cũng chỉ cau mày nói, dựa theo quy định, tình huống của anh không được tiết lộ.
Thỉnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gioi-cua-toi-chi-co-anh-ay/161175/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.