Ngôn Dụ nhìn người đang đứng ở cửa, khẽ gọi: "Mẹ."
Tống Uyển thấy cô gọi mình xong cũng không nói chuyện, vẫn rất dịu dàng nói: "Thế nào, không mời mẹ vào ngồi chút sao?"
Bà vừa dứt lời, Quý Khải Mộ sớm ở bên cạnh trộm nhìn đã lâu, nhân cơ hội nhảy ra. Cậu ta nhìn kỹ Tống Uyển, giật mình nói: "Ngôn Ngôn, đây là chị cậu à? Sao cậu chưa từng nói với tớ là cậu còn có một người chị chứ."
Ngôn Dụ xoay đầu trừng cậu ta, Tống Uyển lộ ra vẻ mặt kỳ lạ nhưng lại bị lời nói của cậu ta chọc cười.
Tống Uyển ôn hòa giải thích: "Tôi là mẹ Ngôn Dụ."
Con ngươi của Quý Khải Mộ cũng sắp lồi ra, rất ngạc nhiên nói: "Người thế nào là mẹ Ngôn Ngôn được ạ, trẻ quá đi mất."
Bộ dáng cậu ta đẹp mắt, miệng lại ngọt, vừa nói mấy câu đã khiến cho Tống Uyển có ấn tượng tốt với cậu ta. Đến khi Tống Uyển lấy lại tinh thần, cảm thấy không thích hợp mới nhẹ giọng hỏi Ngôn Dụ: "Ngôn Ngôn, vị này là?"
Tống Uyển quan sát Quý Khải Mộ, nói thực, cho dù cậu ta chỉ mặc quần dài T-shirt đơn giản nhất, nhưng vừa nhìn chính là kiểu người xuất thân cực tốt, tự tin lại lộ ra vẻ chói sáng.
"Bác gái, cháu là Quý Khải Mộ, là......của Ngôn Ngôn" Quý Khải Mộ tự mình giới thiệu.
Ngôn Dụ cắt ngang lời cậu ta, nhàn nhạt nói: "Là bạn con quen ở Mỹ, cũng là đồng nghiệp của con."
Tống Uyển gật đầu, sự yên tĩnh có mấy phần lúng túng bất chợt xuất hiện.
Đến khi Ngôn Dụ nói: "Mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gioi-cua-toi-chi-co-anh-ay/161178/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.