Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng mưa tạt vào cửa sổ kính vang lên lốp bốp, nhưng cơn mưa đêm bất thình lình này không ngăn được mùi hương ấm áp trong căn phòng.
Bởi vì Nhan Hàm thích ánh sáng màu vàng ấm áp, thế nên đèn treo trong phòng khách đều do chính cô chọn lựa.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, ánh sáng như vậy sẽ ánh lên bầu không khí mê ly lại khiến người ta không thể thoát khỏi.
Bùi Dĩ Hằng khẽ khàng cắn cánh môi cô, tựa như gặm cắn mang theo tính trừng phạt.
Đợi khi anh hơi buông cô ra, anh thấp giọng hỏi: “Nhan Nhan, em bao nhiêu?”
Nhan Hàm không nghĩ tới anh sẽ hỏi vậy, hồi lâu sau cô cắn cánh môi, nhỏ giọng nói: “Mười chín.”
Bùi Dĩ Hằng cọ cọ ở cổ cô, da thịt ấm áp dính sát, có cảm giác ấm áp tiến vào trong tim. Cho đến khi anh kề sát bên tai cô, khẽ khàng hít một hơi, hơi thở nóng bỏng.
Cơ thể Nhan Hàm khẽ run.
“Em còn nhỏ quá.” Nói xong, anh khẽ hôn bên tai cô.
Nhan Hàm chẳng ngờ anh lại nói vậy, cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười nói: “Anh nói như là anh lớn hơn nhiều lắm ấy.”
“Nhan Nhan, bây giờ anh đang tìm cớ cho em.” Bùi Dĩ Hằng nhìn cô chăm chăm.
Nhan Hàm hoàn toàn sửng sốt.
Cô muốn tìm cớ làm gì?
Rốt cuộc Bùi Dĩ Hằng không chịu nổi cô bạn gái ngốc của mình, lần này gò má anh lại cọ vào cổ cô, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác với trước đó.
Đặc biệt lúc cuối cùng dừng lại, Nhan Hàm cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gioi-den-trang-sac-mau-cua-anh/360182/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.